Các phương pháp đánh giá chất lượng giọng nói
Tóm tắt
Rối loạn giọng nói thực chất là tình trạng bất thường của một hoặc nhiều đặc tính của giọng nói, gồm rối loạn âm vực, cao độ, cường độ hay chất thanh. Tình trạng này sẽ xảy ra khi có thay đổi ở một trong các bộ phận của cơ quan phát âm bao gồm phổi, thanh quản và hệ thống cấu âm; trong đó, rối loạn giọng nói do nguyên nhân ở thanh quản chiếm đa số các trường hợp, thường gặp do rối loạn hoạt động của hệ thống cơ thanh quản xuất phát từ những hành vi lạm dụng giọng nói như la hét, nói to, nói cố sức, nói liên tục. Việc chẩn đoán rối loạn giọng nói dựa trên nhiều phương pháp gồm: đánh giá chủ quan (qua việc phỏng vấn, nghe cảm thụ lời nói, thăm khám lâm sàng) và đánh giá khách quan (phân tích âm học, nội soi hoạt nghiệm thanh quản…). Từ đó, ta có thể đưa ra hướng điều trị rối loạn giọng nói gồm các phương pháp điều chỉnh hành vi phát âm trực tiếp (luyện giọng) và gián tiếp (vệ sinh giọng nói, truyền thông giáo dục sức khỏe); điều trị bệnh lý nội khoa (có cả các bệnh lý Tai mũi họng phối hợp) và phẫu thuật.